Archive for tháng 11 2012

Code Facebook FanPage Popup - Hiển thị một lần

Posted by Rurutomi Vanduc on 08:30 0 nhận xét


Code này dùng để tạo popup hiển thị Facebook FanPage ở mặt trên web khi vừa vào blog / web blog. Đặc biệt nó chỉ hiển thị một lần duy nhất, tránh làm mất công tắt đi tắt lại nhiều lần, tạo cảm giác khó chịu cho người xem khi xem trang.

Chép toàn bộ code bên dưới vào widget HTML/Javascript

<style>

/*
ColorBox Core Style:
The following CSS is consistent between example themes and should not be altered.
*/
#colorbox, #cboxOverlay, #cboxWrapper{position:absolute; top:0; left:0; z-index:9999; overflow:hidden;}
#cboxOverlay{position:fixed; width:100%; height:100%;}
#cboxMiddleLeft, #cboxBottomLeft{clear:left;}
#cboxContent{position:relative;}
#cboxLoadedContent{overflow:auto;}
#cboxTitle{margin:0;}
#cboxLoadingOverlay, #cboxLoadingGraphic{position:absolute; top:0; left:0; width:100%;}
#cboxPrevious, #cboxNext, #cboxClose, #cboxSlideshow{cursor:pointer;}
.cboxPhoto{float:left; margin:auto; border:0; display:block;}
.cboxIframe{width:100%; height:100%; display:block; border:0;}
/*


User Style:
Change the following styles to modify the appearance of ColorBox. They are
ordered & tabbed in a way that represents the nesting of the generated HTML.
*/
#cboxOverlay{background:#000;opacity:0.5 !important;}
#colorbox{
box-shadow:0 0 15px rgba(0,0,0,0.4);
-moz-box-shadow:0 0 15px rgba(0,0,0,0.4);
-webkit-box-shadow:0 0 15px rgba(0,0,0,0.4);
}
#cboxTopLeft{width:14px; height:14px; background:url(https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhVzP4JwBTcuSrDNwu93WuBkdMzf4Ty2XpAL0I4hmGfa3yRtsff0ud76GNkvOW-RVPtq_UF8u5pPiqBU8-UfFARMzaKcQy3X9ElXqYo2vPiRcG9Uw-4kZQlw3VE4QgvhTTRLMZxJR0wJoUs/s1600/controls.png) no-repeat 0 0;}
#cboxTopCenter{height:14px; background:url(https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj28hNUFrN3Pr15WXDYYf9olE3VFtq12hUdLo9psf8NkqkJp-tHMvtZ25ASlewYHUHbqfY_5FvtLZq2loy1FWy5LXoRcAqRpj8KwW3_BP42rJruaENKuXd8sPxk7jaWNhj5WFDkvsuhAIc8/s1600/border.png) repeat-x top left;}
#cboxTopRight{width:14px; height:14px; background:url(https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhVzP4JwBTcuSrDNwu93WuBkdMzf4Ty2XpAL0I4hmGfa3yRtsff0ud76GNkvOW-RVPtq_UF8u5pPiqBU8-UfFARMzaKcQy3X9ElXqYo2vPiRcG9Uw-4kZQlw3VE4QgvhTTRLMZxJR0wJoUs/s1600/controls.png) no-repeat -36px 0;}
#cboxBottomLeft{width:14px; height:43px; background:url(https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhVzP4JwBTcuSrDNwu93WuBkdMzf4Ty2XpAL0I4hmGfa3yRtsff0ud76GNkvOW-RVPtq_UF8u5pPiqBU8-UfFARMzaKcQy3X9ElXqYo2vPiRcG9Uw-4kZQlw3VE4QgvhTTRLMZxJR0wJoUs/s1600/controls.png) no-repeat 0 -32px;}
#cboxBottomCenter{height:43px; background:url(https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj28hNUFrN3Pr15WXDYYf9olE3VFtq12hUdLo9psf8NkqkJp-tHMvtZ25ASlewYHUHbqfY_5FvtLZq2loy1FWy5LXoRcAqRpj8KwW3_BP42rJruaENKuXd8sPxk7jaWNhj5WFDkvsuhAIc8/s1600/border.png) repeat-x bottom left;}
#cboxBottomRight{width:14px; height:43px; background:url(https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhVzP4JwBTcuSrDNwu93WuBkdMzf4Ty2XpAL0I4hmGfa3yRtsff0ud76GNkvOW-RVPtq_UF8u5pPiqBU8-UfFARMzaKcQy3X9ElXqYo2vPiRcG9Uw-4kZQlw3VE4QgvhTTRLMZxJR0wJoUs/s1600/controls.png) no-repeat -36px -32px;}
#cboxMiddleLeft{width:14px; background:url(https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhVzP4JwBTcuSrDNwu93WuBkdMzf4Ty2XpAL0I4hmGfa3yRtsff0ud76GNkvOW-RVPtq_UF8u5pPiqBU8-UfFARMzaKcQy3X9ElXqYo2vPiRcG9Uw-4kZQlw3VE4QgvhTTRLMZxJR0wJoUs/s1600/controls.png) repeat-y -175px 0;}
#cboxMiddleRight{width:14px; background:url(https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhVzP4JwBTcuSrDNwu93WuBkdMzf4Ty2XpAL0I4hmGfa3yRtsff0ud76GNkvOW-RVPtq_UF8u5pPiqBU8-UfFARMzaKcQy3X9ElXqYo2vPiRcG9Uw-4kZQlw3VE4QgvhTTRLMZxJR0wJoUs/s1600/controls.png) repeat-y -211px 0;}
#cboxContent{background:#fff; overflow:visible;}
#cboxLoadedContent{margin-bottom:5px;}
#cboxLoadingOverlay{background:url(https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh8w-mVrF8yO9T6jC81uO6KmHCF7d4OU0K7gCLsCP7il0Qsv6brxeMg19qUb1Re-HnDU-c-UqDdiourwriGiu8MEdX7tcgqXMxTaJI6PY1P2oe3-erDMcsdWy4hZFZTJsg7nvu11F7IEexz/s1600/loading-background.png) no-repeat center center;}
#cboxLoadingGraphic{background:url(https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgyJO3PMfEEWxCJlNjy63gdC7oC8IEhRTbKKIjrL-TUKZJ74zJz0X2EWZSfbzjIac5Kqlyab7Fbk11dVZYDz51Rore9I0YXwcOl9zIPkQ_Y-KsebDQpAwsFxbwJXSuaGFj-EwVXvhQiygEq/s1600/loading.gif) no-repeat center center;}
#cboxTitle{position:absolute; bottom:-25px; left:0; text-align:center; width:100%; font-weight:bold; color:#7C7C7C;}
#cboxCurrent{position:absolute; bottom:-25px; left:58px; font-weight:bold; color:#7C7C7C;}
#cboxPrevious, #cboxNext, #cboxClose, #cboxSlideshow{position:absolute; bottom:-29px; background:url(https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhVzP4JwBTcuSrDNwu93WuBkdMzf4Ty2XpAL0I4hmGfa3yRtsff0ud76GNkvOW-RVPtq_UF8u5pPiqBU8-UfFARMzaKcQy3X9ElXqYo2vPiRcG9Uw-4kZQlw3VE4QgvhTTRLMZxJR0wJoUs/s1600/controls.png) no-repeat 0px 0px; width:23px; height:23px; text-indent:-9999px;}
#cboxPrevious{left:0px; background-position: -51px -25px;}
#cboxPrevious.hover{background-position:-51px 0px;}
#cboxNext{left:27px; background-position:-75px -25px;}
#cboxNext.hover{background-position:-75px 0px;}
#cboxClose{right:0; background-position:-100px -25px;}
#cboxClose.hover{background-position:-100px 0px;}
.cboxSlideshow_on #cboxSlideshow{background-position:-125px 0px; right:27px;}
.cboxSlideshow_on #cboxSlideshow.hover{background-position:-150px 0px;}
.cboxSlideshow_off #cboxSlideshow{background-position:-150px -25px; right:27px;}
.cboxSlideshow_off #cboxSlideshow.hover{background-position:-125px 0px;}
/*-----------------------------------------------------------------------------------*/
/* Facebook Likebox popup For Blogger
/*-----------------------------------------------------------------------------------*/
#subscribe {
font: 12px/1.2 Arial,Helvetica,san-serif; color:#666;
}
#subscribe a,
#subscribe a:hover,
#subscribe a:visited {
text-decoration:none;
}
.box-title {
color: #3B5998;
font-size: 20px !important;
font-weight: bold;
margin: 10px 0;
border:1px solid #ddd;
-moz-border-radius:6px;
-webkit-border-radius:6px;
border-radius:6px;
box-shadow: 5px 5px 5px #CCCCCC;
padding:10px;
line-height:25px; font-family:arial !important;
}
.box-tagline {
color: #999;
margin: 0;
text-align: center;
}
#subs-container {
padding: 35px 0 30px 0;
position: relative;
}
a:link, a:visited {
border:none;
}
.demo {
display:none;
}
</style>

<script src='http://ajax.googleapis.com/ajax/libs/jquery/1.5/jquery.min.js'></script>
<script src="http://yourjavascript.com/11215013191/jquery.colorbox-min.js"></script>
<script type="text/javascript">
jQuery(document).ready(function(){
if (document.cookie.indexOf('visited=true') == -1) {
var fifteenDays = 1000*60*60*24*30;
var expires = new Date((new Date()).valueOf() + fifteenDays);
document.cookie = "visited=true;expires=" + expires.toUTCString();
$.colorbox({width:"400px", inline:true, href:"#subscribe"});
}
});
</script>
<!-- This contains the hidden content for inline calls -->

<div style='display:none'>
<div id='subscribe' style='padding:10px; background:#fff;'>
<h3 class="box-title">Receive all updates via Facebook. Just Click the Like Button Below<center><p style="line-height:3px;" >▼</p></center></h3>
<center>

<iframe src="//www.facebook.com/plugins/likebox.php?href=http%3A%2F%2Fwww.facebook.com%2FMuaReDucKien&amp;width=300&amp;colorscheme=light&amp;show_faces=true&amp;border_color=%23ffffff&amp;stream=false&amp;header=false&amp;height=258" scrolling="no" frameborder="0" style="border:none; overflow:hidden; width:300px; height:258px;" allowtransparency="true"></iframe>

</center>
<p style=" float:right; margin-right:35px; font-size:9px;" >Powered By | <a style=" font-size:9px; color:#3B78CD; text-decoration:none;" href="http://www.spiceupyourblog.com">Blog Gadgets</a> Via <a style=" font-size:9px; color:#3B78CD; text-decoration:none;" href="http://www.mybloggertricks.com">Blogger Widgets</a></p>
</div>
</div>

w0w...ai nhận ra hot girl này like mạnh nào...

Posted by Rurutomi Vanduc on 09:19 0 nhận xét


phút thư jãn nào

Posted by Rurutomi Vanduc on 09:12 0 nhận xét

Công an bắt được một thằng trộm
người nước ngoài nên nhờ phiên
dịch
nói lại:
"Anh hãy khai ra nơi giấu số vàng,
không thì tử hình!".
Phiên dịch nói lại, tên trộm sợ hãi
khai:
"Tôi... chôn nó trong góc bãi đất
trống đằng kia!".

Người phiên dịch quay lại nói với
cảnh sát:
"Hắn nói: Đừng mong tao khai, có
giỏi thì cứ bắn!..." 

Posted by Rurutomi Vanduc on 08:54 0 nhận xét


truyện ngắn: Tù chung thân

Posted by Rurutomi Vanduc on 08:52 0 nhận xét


Tù chung thân 

Nửa đêm, người vợ thức giấc. Không thấy chồng nằm bên cạnh, nàng liền khoác váy ngủ lên người, đi xuống tầng dưới và thấy chồng đang ngồi bên ly cà phê, vẻ mặt trầm tư, ánh mắt hướng về nơi vô định, thỉnh thoảng lại lặng lẽ lau nước mắt.

Nàng hỏi:

- Có chuyện gì không ổn hả mình?

-.....
- Sao mình lại xuống đây ngồi giữa đêm hôm khuya khoắt thế này?

Chàng trả lời bằng một câu hỏi:

- Em có nhớ cái ngày chúng mình hò hẹn nhau cách đây 20 năm không, ngày em
tròn 16 tuổi ấy?

Nàng đáp:

- Có!

Chàng hỏi tiếp:

- Thế em có nhớ lúc ba em bắt quả tang chúng mình đang tình tự không?

Nàng thẽ thọt:

- Có, em nhớ chứ!

Chàng nói tiếp:

- Em có nhớ gương mặt ba khi chĩa súng vào mặt anh và gầm lên: "Mày chọn lấy
con gái tao hay chọn ở tù 20 năm?"

Nàng trả lời:

- Dạ, em vẫn nhớ!

Một lần nữa, chàng lau nước mắt trên gò má rồi
cất giọng âu sầu:

- Em biết không, lẽ ra hôm nay là ngày anh được
ra tù đấy.

- ...

ANH CÓ THỂ ĐẾM TỪ 1 ĐẾN 1000 ĐỂ EM NGỦ NHƯNG....ĐỪNG BẮT ANH HÁT RU!!

Posted by Rurutomi Vanduc on 08:50 0 nhận xét

ANH CÓ THỂ ĐẾM TỪ 1 ĐẾN 1000 ĐỂ EM NGỦ NHƯNG....ĐỪNG BẮT ANH HÁT RU!!

- Anh hát tệ đến thế sao?
- Không phải. Vì anh hát rất hay, nên anh sợ em thức trắng đêm để đòi nghe anh hát.

Cô cười. Anh cũng cười:

- Thôi ngủ đi nào cô bé.

Cô ngoan ngoãn "vâng ạ" rồi tắt máy. Anh tưởng tượng cái cảnh cô rúc vào chăn ngủ, cười một mình. Chắc cô sẽ giống hệt một thiên thần.


Người ta sẽ như thế nào khi bắt đầu một tình yêu nhỉ? có lẽ là rất nhớ, rồi chờ, rồi mong gặp gỡ. Thi thoảng nghĩ về người ta cười vu vơ một mình. Thi thoảng như trẻ con cũng thèm nũng nịu. Cái cảm giác đó anh dành trọn vẹn cho cô. Có lẽ là anh đã yêu. Nhưng anh yêu vì điều gì nhỉ? Yêu cách nói chuyện thông minh và ngây thơ ? Yêu giọng nói trong như chuông thuỷ tinh? yêu tiếng cười hồn nhiên không vướng bận? hay yêu tính hiếu thắng trẻ con của cô mà vẫn sâu sắc, tinh tế, dịu dàng? Chính anh cũng không dám chắc là vì điều gì nữa. Chính anh cũng không dám chắc đó có phải là tình yêu không nữa. 29 tuổi, 2 lần chia tay người yêu, anh hiểu anh không còn quá trẻ để dành thời gian cho những chuyện phiêu lưu nữa.

Anh cũng không còn lãng mạn đến mức tin vào những điều diệu kì có thể xảy ra trong cuộc sống. Đã nhiều lần anh tự nhắc mình hãy coi cô như một cô em bé nhỏ, và thôi đừng gọi điện nhiều như trước. Nhưng rồi mỗi đêm, trước khi đi ngủ, nỗi nhớ cồn cào thúc đẩy trái tim anh, thúc đẩy bàn tay anh bấm số. Anh biết mình đã yêu. Nhưng anh không muốn nói qua điện thoại. Anh háo hức biết bao khi có dịp đi công tác ở Hà Nội. Gặp cô, nhất định là anh sẽ nói.

Quán cafe.

Anh đến trước, đợi chờ cô gái mà anh quen qua 1 lần nhầm số. Tóc cô thật dài hay chấm ngang vai? mắt cô tròn thơ ngây hay sáng bừng nghịch ngợm? Có lẽ cô có một cái mũi thẳng đẹp và cao. Có lẽ cô có một nụ cười quyến rũ. Có lẽ... anh không dám hình dung thêm. Có thể tất cả những gì anh tưởng tượng là sai.

- Hi, anh!

Tiếng chuông thuỷ tinh lanh lảnh phía sau lưng. Anh quay người lại, sững sờ. Vì cô không xinh. Thật tệ. Chưa bao giờ cô nói là cô xinh, nhưng anh cố tình không tin điều đó.Ngoài mái tóc dài chấm lưng, ngoài ra chẳng có nét nào giống như anh tưởng tượng.Trong khoảnh khắc, anh không làm chủ được cảm xúc của mình, chỉ nói được một câu (có lẽ là giản dị):

- Em ngồi đi.

Cô kéo ghế, ngồi xuống, gọi thêm 1 ly kem, xục thìa vào, ăn ngon lành. Anh nhanh chóng nhận ra cảm xúc của mình đang tụt dốc. Tự nguyền rủa bản thân đã tưởng tượng quá nhiều. Tự nguyền rủa mình vì đã đặt mình vào hoàn cảnh trớ trêu. Cô ngẩng đầu nghiêng nghiêng nhìn anh, hơi mỉm cười. Nụ cười thông cảm nhiều hơn là châm chọc. Nhưng anh thấy mình mất tự tin.

- Anh đang sững sờ vì nhan sắc của em đấy à? - cô hỏi, phá tan sự im lặng của hai người.
- Oh yes, em thật...
- Không xinh - cô cười, chặn trước câu nói của anh - em nói rồi mà, nhưng nếu anh buồn về điều này, em sẽ cry đó.

Trong câu nói của cô không có chút gì là hờn giận hay trách móc, giọng nói lách cách như những viên đá nhỏ trong suốt, va vào cốc thuỷ tinh. Anh nghe rất quen. Hằng tối. Mà giờ đây mới nhận thấy sự nguy hiểm của những người con gái thánh thiện và thông minh. Cho dù họ có xinh hay không. Anh mất tự tin. Không hẳn vì người con gái trước mặt. Mà vì anh tự thấy mình giả dối và tầm thường. Chưa bao giờ, anh nghĩ rằng hình thức lại ảnh hưởng đến tình cảm của anh nhiều đến vậy. Anh luôn nghĩ mình là người đàn ông tử tế và đàng hoàng, không nông cạn nhạt nhẽo. Vậy mà... Cũng may, anh chưa từng nói điều gì ngốc nghếch qua điện thoại với cô. Anh nhớ lại, trước khi đi, anh đã hào hứng biết bao nhiêu. Anh tưởng tượng ra gương mặt trẻ con và rất xinh của cô, tưởng tượng ra ánh nhìn dịu dàng và bàn tay mềm mại. Còn giờ đây...

Một năm trước, H nói lời chia tay. Tình yêu kéo dài 4 năm tưởng là mãi mãi cuối cùng tự dưng tan vỡ. Sự ngạo nghễ của người đàn ông không cho phép anh níu kéo H ở lại. Nhưng từ lúc ấy, trái tim anh có một vết thương tưởng không sao hàn gắn nổi. Người đàn ông, càng được coi là cứng rắn bao nhiêu thì khi thất vọng cành mềm yếu bấy nhiêu. Và cũng chính vì thế, trong một lần say và gọi điện cho người bạn, anh nhầm vào số cô. Cái giọng nói trong vắt trẻ con đậm chất miền Bắc ấy cuốn hút anh ngay từ những câu nói đầu tiên. Cô kiên nhẫn nghe anh kể chuyện, ân cần chỉ cho anh cách giải say, khuyên bảo anh đi ngủ. Hôm sau anh gọi lại cho cô cảm ơn và ngỏ lời làm bạn. "Bạn điện thoại" cô khe khẽ cười. Cô và anh đã quen nhau như thế.

Mãi sau này, khi đã quen với việc nói chuyện cùng cô mỗi tối, có một lần anh hỏi lại:

- Sao lúc ấy biết anh nhầm số mà em vẫn nghe máy?
- Vì em nghĩ lúc ấy anh thật sự cần ai đó bên cạnh, em nghĩ là em có thể giúp anh.

Câu trả lời thành thật, đơn giản, không khoa trương nhưng anh xúc động đến lạ lùng.

Anh nghĩ là anh yêu cô. Cho đến lúc này, khi nhìn thấy cô hiển hiện trước mắt anh, vẫn giọng nói ấy, vẫn tiếng cười ấy, nhưng anh thấy trái tim mình đang chùng xuống. Kì lạ thật, cuộc sống giống như ta tưởng tượng thì vốn đã chẳng bao giờ là cuộc sống rồi. Tuy thế, mỗi tối, sau khi hoàn tất công việc, anh vẫn rủ cô đi chơi cùng. Bởi vì anh không có bạn bè hay bà con gì thân thiết ở đây, anh lại cũng không biết nhiều đường phố. Nhưng lâu dần, anh thật sự muốn đi cùng cô. Cái gì của Hà Nội qua giọng nói của cô cũng đều trở nên thân thiết và gần gũi. Cô đưa anh đi khắp các nẻo đường, kể cho anh nghe từng sự tích liên quan, cả sự tích từ ngày xửa ngày xưa, đến những sự tích liên quan đến cô của "những ngày đã qua gần và xa lắm". Cô như một con sóc bé nhỏ và nhanh nhẹn, và vô tư lự, đôi mắt một mí không bao giờ vướng một nỗi buồn.

- Chỗ này ngày trước bọn em hay đến lắm.

Anh nheo mắt nhìn cô, dò hỏi: "bọn em?"

- Là em và bạn trai em cũ của em đó mà.
- Sao lại là cũ chứ? sao các em lại chia tay?

Cô cười bình yên:

- Vì một ngày anh ấy nhận ra là không còn yêu em nữa.

Anh không nói gì, lặng yên nhìn cô. Trên gương mặt bình thản dường như không có biểu hiện gì khác thường, nhưng anh nhận thấy có cái gì đó vỡ tan trong nụ cười bình thản ấy. Anh giật mình, thấy tim mình đập mạnh. Một cảm xúc lạ lùng, mạnh mẽ ùa tới bủa vây anh. Bởi vì đã bao giờ, từ khi chia tay H, anh có thể nói về tình yêu cũ một cách bình thản, yên ổn, không day dứt hận thù?. Đã bao giờ, anh có thể nói về H bằng một giọng yêu thương và trìu mến như cô nói về người yêu cũ? Anh đã tự bào chữa rằng mình quá yêu, nhưng thật ra không phải vậy. Yêu không chỉ có nghĩa là phải giữ lấy cho mình, yêu là còn phải biết tha thứ, chấp nhận và quên đi.
Một ngày, anh lại thêm thấy nhớ cô. Không phải chỉ là giọng nói tiếng cười nữa, mà là cách cô nói, cách cô cười, là cái nhìn nghiêng nghiêng và những bước chân tinh nghịch. Là mắt cô sáng bừng lên khi kể anh nghe những câu chuyện nhỏ, là những món ăn đậm chất Hà Nội mà tự nay cô nấu, cô làm. Anh mong mỗi chiều làm việc xong, mong mỗi tối cùng cô lang thang đâu đó. Hà Nội có lẽ đẹp lên rất nhiều trong mắt anh nhờ có cô. Tuần cuối cùng anh ở Hà Nội thì trời trở lạnh. Một sáng chủ nhật, cô ào đến phòng anh, mang theo hơi gió ngoài trời se sắt. Nghẹo đầu nhìn bộ dạng co ro của anh, cười:

- Đi chơi đi anh.
- Lạnh lắm, anh không chịu nổi thời tiết ở đây đâu.
- Đi nào - cô năn nỉ - anh không có nhiều thời gian để tận hưởng cái lạnh ở đây đâu, em muốn anh nhớ mùa đông Hà Nội.

Anh bị thuyết phục, nhưng vẫn thấy ngán ngẩm vì thời tiết.
Cô đưa anh ra bãi sông Hồng. Mùa đông, gió thổi thốc lạnh lẽo. Anh xuýt xoa vì không quen thời tiết. Cô lấy trong túi của cô một cái khăn len màu xanh xám:

- Của anh này.

Cái khăn đan không đều tay, cô hơi đỏ mặt, giải thích:

- Lần đầu tiên em đan đấy. Mà lại phải đan nhanh, vì nếu không, sợ anh về Nam mất.

Anh nhìn gương mặt trẻ con đỏ ửng lên vì ngại của cô. Và nhận thấy rằng trái tim mình tan ra thành hàng ngàn mảnh. Anh chắc chắn là mình đã yêu. Đó là cảm xúc thật của một người từng trải. Đã qua yêu thương và thù hận. Gặp gỡ và chia ly. Hạnh phúc và đau đớn. Không ngần ngại nữa, anh quàng tay ôm cô:

- Anh yêu em lắm.

Cô giấu mặt vào ngực anh thì thầm:

- Nhưng em không xinh mà.

Anh nói dịu dàng từng chữ một:

- Ngốc ạ, vì em không xinh, nên anh mới biết là mình yêu em thật sự.

Hà Nội với anh, và có lẽ cả với cô nữa, hôm ấy không còn lạnh...

THÍCH TỚ NHÉ ! GẬT ĐẦU ĐI ...!

Posted by Rurutomi Vanduc on 08:48 0 nhận xét


[Truyện Ngắn ]

THÍCH TỚ NHÉ ! GẬT ĐẦU ĐI ...!

**********

" Cậu thích tớ nhé! Gật đầu đi" – Trang vẫn tròn mắt nhìn Tuấn, đôi mắt con gái long lanh giấu sau cái kính cận giàu cộm. Tuấn chán nản nhìn Trang rồi đưa tay lên trán một cách giày vò, như nhớ ra điều gì đó Tuấn lại đưa tay đặt lên trán của Trang:

- Hay cậu bị ốm?

- Không - Trang lắc đầu

- Ừ trán cậu đâu có nóng

- Sao cậu khó khăn thế? Gật đầu với tớ khó thế à? – Trang nói rồi bỏ vào lớp

- Haizz – Tuấn thở dài não nề.

Suốt 2 tuần nay không hiểu sao cô bạn thần đồng của lớp suốt ngày lẽo đẽo đi theo Tuấn, còn tỏ tình trắng trợn với chỉ một câu nói "cậu thích tớ nhé! Gật đầu đi". Mấy ngày đầu Tuấn "quá sốc" không nói được lời nào, rồi chuyển sang trạng thái ngượng chín mặt vì bây giờ không chỉ cả khối biết mà cả trường đều biết. Lâu dần Tuấn cũng quen với cái đuôi "thần đồng" tên Trang, nhưng mấy hôm nay đội bóng của Tuấn thua liên tiếp nên cậu bạn trở nên khó chịu và Trang là người trực tiếp lãnh đạn. Và hôm nay khi tinh thần có chút khá hơn Tuấn quyết định gặp Trang để giải quyết nhưng chưa kịp thỏa hiệp thì cô bạn đã bỏ vào lớp. Vẫn chưa tìm ra nguyên nhân tại sao Trang lại "mê đắm" Tuấn sâu sắc như thế. Suốt cả tiết học Tuấn miên man suy nghĩ, trong khi cô bạn được mệnh danh là "thần đồng" vẫn say xưa học bài.

Tuấn không có gì nổi bật, không phải là 1 "hotboy" hay là "warmboy" gì của lớp chứ chưa nói gì đến của trường. Ngoài việc học khá các môn tự nhiên và là đội trưởng đội bóng của lớp, thì Tuấn là 1 cậu con trai hết sức bình thường, thế tại sao Trang lại thích Tuấn? trong khi trang khá xinh, học thì cực đỉnh. Tuấn càng nghĩ càng thấy rối, đúng lúc chuông hết giờ.

- Vẫn băn khoăn à? – Hoàng – thằng bạn thân kiêm em họ

- Ui zời! không biết thế nào nữa đây, tao mệt lắm rồi mày ơi! Cả tuần nay còn chưa dám xuống căn tin đấy.

- Mày vớ vẩn thế. Kệ người ta chứ, có làm gì nên tội mà phỉa ngại. Với lại Trang cũng được mà.hehe – Hoàng chớp mắt tinh nghịch – chắc phải gọi chị dâu cho quen đi chứ nhỉ! Hoàng cười phá lên rồi cũng chạy mất tiêu.

Ba tiết học còn lại Tuấn dành cả cho việc quan sát đối tượng. Trang quả là thần đồng, 2 tiết văn mệt lừ tiết cuối là môn sử thế mà cô nàng vẫn hăng say. Thật ra Trang rất xinh, dáng người khá cao, hầu như buổi học nào Trang cũng lên trả bài nhưng chưa bao giờ Tuấn chú ý đến Trang như thế. Thầy giáo lắc đầu:

- Không có lỗi nào để sửa, các em chép bài vào vở đi – mỗi lần như thế miệng Trang chum chip cười, trông thật ngộ, thật trẻ con.

Trang ít nói chuyện riêng trong giờ học, có lẽ vì thế mà cô nàng luôn chăm chú và học rất tốt. Càng nhìn Tuấn lại càng thấy những điểm tốt ở Trang, và như nhận ra 1 chân lí, Tuấn cười :

- Thì ra là như thế!

Học về Tuấn chạy ngay sang nhà Hoàng:

- Con chào gì! Hoàng đâu rồi hả gì?

- Nó vừa lên phòng đây! Con ăn cơm chưa

- Con chưa. Mẹ con vẫn đang nấu. Con lên phòng đã

Tuấn vào phòng Hoàng, vui ngay ra mặt:

- Tao biết tại sao Trang lại như thế rồi mày ơi!

- Mày muốn chết à? Mẹ nghe thấy bây giờ, đang ở nhà đấy – Hoàng nhăn nhó.

- Anh biết rồi! gì không nghe thấy đâu.

- Lí do tại sao anh nói xem nào? – Hoàng nói to đánh tiếng

- Tại Trang học nhiều quá nên đầu óc không được minh mẫn cho lắm, đúng không?

Hoàng cười đắc ý:

- ừ ! có thể lắm anh ạ! Vì trước giờ làm gì có ai thích anh đâu nhỉ, tự dung…

Tuấn lườm, khe khẽ nói:

- Mày thôi đi. Mau hiến kế cho anh mày thoát thân.

- Có gì đâu. Nếu thế thật thì chỉ cần Trang học ít đi, giải trí nhiều hơn 1 chút là được

- Nhưng nói thế nào để …

- Anh! Người duy nhất làm được điều đó thôi

- Là sao?

- Thì anh chịu khó đưa Trang đi chơi, đi xem phim, đi… nói chung là giúp Trang thư giãn đấy

- Nói nghe hay nhỉ! Anh mày lien quan gì mà phải làm thế? Vớ vẩn

- Thì tùy anh. Giờ anh gặp rắc rối chứ không phải em. Anh không gỡ thì cứ buộc vào.hihi. Mà em có cái này cho anh nghe nè. Anh thử tặng Trang xem thế nào. Biết đâu lại …

- Cái gì đâu? Xem nào? – Tuấn tò mò

Sáng thứ 2, Tuấn đến sớm, cậu xuống ngay phòng thiết bị của trường mang cái đài catset lên lớp. Vẫn như mọi ngày 6h45’, Trang vào lớp. Không thể tin được, Tuấn hung hồn:

- Tớ muốn tặng Trang bài hát này! – nói rồi Tuấn mở catset, cả phòng rộn lên cùng với tiếng nhạc " tìm ai đó khác đi không phải là anh. Tìm ai đó khác đi yêu em hơn anh. Thế gian này bao nhiêu người khiến cho người nở môi cười, tại sao yêu riêng mỗi anh…"

- Woa! Hùng lãng mạn quá đi mất. Đây không phải bài " Chỉ vì anh quá yêu em" của THE MEN sao. Đúng thần tượng, Trang thích nhé! Thể hiện tình yêu ngọt ngào quá đi – giọng cái Vân " mèo"

Trang đỏ mặt, cười chúm chím nhìn Tuấn. Hoàng quá bất ngờ vì kế hoạch không như mong đợi đã thế còn phản tác dụng, không nói được câu nào. Cả lớp nhốn nháo vì sự kiện "hết sức táo bạo" này. Tuấn thì lung túng, mang ngay cái đài catset xuống phòng thiết bị. Tuấn vừa ra khỏi phòng chạm ngay phải Trang.

- Cậu cũng thích tớ mà. Đúng không?

- Không phải thế đâu! Tớ chỉ là… - Tuấn bối rối - là tớ tớ thấy lớp mình căng thẳng quá nên đùa thôi mà.

- Thế thì cậu thích tớ nhé! Gật đầu đi?

Trang vẫn cười. Nụ cười vẫn thường trực trên đôi môi xinh xinh ấy. Thoạt nhìn cũng đủ làm Tuấn bối rối. Như mọi lần Tuấn vẫn lắc đầu rồi quay đi. 1 bước, 2 bước, 3 bước, Tuấn quay lại, Trang vẫn đứng đấy, nghĩ đến lời nói của Hoàng cũng có lí, Tuấn quyết định làm liều:

- Nếu cậu thích, chiều nay có thể cùng tớ đi chơi, nhưng không phải vì tớ thích cậu đâu đấy

- Thật à? – Trang vui sướng.

- Tớ sẽ gọi cho cậu

Buổi trưa, Tuấn và Hoàng lại mở "hội nghị". Tuấn nghiêm mặt:

- Lúc sáng chú làm anh 1 phen bẽ mặt.

- Hi. Cái này ngoài dự tính, là phát sinh làm sao em điều khiển được

- Nhưng mà,…

- Mà sao.

- Anh lỡ phóng lao rồi nên giờ phải theo lao thôi. Anh hẹn Trang chiều nay đi chơi rồi. Chú mày đi cùng anh?

- Hả? anh nói thật à?

- Ai đùa?

- Hơ chiều em bận rồi, không đi được đâu. Anh đừng có nói thêm. Em không đi đâu

- Gì mà chối đây đẩy ra thế. Không đi thôi. Ghê. Nhưng mà đưa Trang đi chơi ở đâu bây giờ? Thương anh thương cho trot xem nào?

- Đi ăn kem, đi công viên hoặc vào nhà sách ấy…

Chiều 3h, Tuấn đưa Trang đi ăn kem. Một cái quán lạ hoắc, trang trí khá đẹp với những hình quả dâu ngộ nghĩnh, những chiếc chuông gió tí tách, quán khá thưa khách. Khác với vẻ lanh lợi thường ngày ở lớp, hay cứng đầu mỗi khi tỉnh tò với Tuấn, lần này Trang khá nhút nhát. Đẩy gọng kính ngước mắt nhìn xung quanh, Trang lúc này như 1 chú thỏ con lạc vào rừng. Tuấn cũng thế, không tinh nghịch, nhanh nhẹn như mỗi lần chơi bóng. Tuấn trở nên dịu dàng khác lạ. Dường như cả 2 đều nhận thấy điều này, không ai nói với nhau câu nào cho đến lúc ra về.

- Cậu đang hẹn hò với tớ phải không?

- Đã bảo là không phải vì thích cậu mà tớ đưa đi chơi còn gì.

- Thế còn bài hát lúc sáng?

- Tớ cũng đã nói rồi đấy thôi. Cậu còn nhắc nữa là không có lần sau đâu đấy

- Tớ biết rồi – Trang cười, vẻ mặt rạng ngời như một đứa trẻ. Tuấn cảm thấy bối rối, như có cái gì đó đang thay đổi

Vẫn như mọi ngày chiều thứ 5 và thứ 7, Tuấn đi tập bóng, lần nào đến cũng thấy Trang đã ở đó. Trước mỗi lần ra sân Tuấn luôn nhận được câu nói " nếu thắng hãy gật đầu với tớ". Chính xác là câu nói này theo Tuấn đã 2 tuần 5 ngày rồi và trận nào gần đây không thua cũng hòa. Tuấn chỉ biết thở dài não nề vì không trách gì được. Hôm nay thứ 6, không tập bóng thì cũng đưa Trang đi chơi. Buổi chữa bệnh tâm lí này là buổi thứ 4, cũng khá nhiều rồi thì phải, Tuấn hẹn gặp Trang ở đâu khu phố nhà Trang, lần này 2 người sẽ đi chung vì đường khá xa, sợ trang không đi nổi. Tuấn đưa Trang ra vùng ngoại ô, gần nhà bà ngoại của Tuấn. Hôm nay trông Trang xinh lạ. Cô bạn mặc chiếc váy màu hông nhạt, chiếc mũ vành màu hạt dẻ, đôi dày vải xinh xinh. Tuấn nhìn mãi mới ra bạn mình. Ngoại thành có khác yên bình và thanh thản. Tuấn nhìn Trang:

- Cậu thấy khá hơn chưa?

- Khá hơn?

- ừ, tớ thấy cậu học nhiều quá. Tớ nghĩ chắc cậu căng thẳng lắm?

- à ừ. Một chút – Trang bối rối

- Cậu có thích cỏ không? – Tuấn phá tan không khí nặng nề

- Hi. Cũng thích. Tớ thích kem, thích xem phim, thích đi chơi công viên, thích cỏ. Nhưng tớ thích cậu hơn.

Tuấn lảng đi:

- Người ta thả diều kìa. Đến xem đi – Tuấn dắt tay Trang chạy đi, đôi bàn tay nhỏ có cái gì đó làm Tuấn dường như muốn nắm mãi không muốn rời.

Tối đó, 22h30,

Trang nhắn tin cho Tuấn:

- Cậu ngủ chưa? Nói chuyên 1 lúc được không?

- ừ. Cậu đang học à?

- Cậu thấy tớ phiền lắm phải không?

- Sao lại hỏi thế?

- Cậu nghĩ tớ học nhiều nên bị hâm phải không?

- Hôm nay đi chơi chắc cậu mết lắm, ngủ sớm đi

- Từ này tớ không làm phiền cậu nữa. Nhưng tớ thích cậu thật đấy.

- Tớ xin lỗi. Nhưng tớ có gì đáng để cậu thích tớ đâu

- Tớ thích cậu vì 3 điều: 1. Cậu không có gì đặc biệt, nên tớ không phải tranh giành

- ( hơi tự ái, mặc dù đúng) điều thứ 2.?

- Cậu chưa có bạn gái

- Cái này thì có cả tá

- Điều đặc biệt là trong mắt tớ cậu là nhất và chỉ là cậu thôi. Tớ ngủ đây. G9

Tuấn không nhắn lại. Đêm không ngủ, Tuấn luôn nghĩ về Trang. Hình như tình cảm của Tuấn đang thay đổi, cậu nhớ từng nụ cười, ánh mắt và lời nói của Trang, vẻ hồn nhiên ngây thơ ấy có lẽ đã chạm tới trái tim của Tuấn.

Những ngày sau đó, gặp nhau ở lớp, nhưng Trang không như trước, vẫn vui vẻ nói chuyện cười đùa, vẫn hăng say học tập nhưng không lẽo đẽo đi theo Tuấn, không bắt Tuấn phải gật đâu. Mặc dù trong lòng không vui nhưng Tuấn nghĩ như thế sẽ tốt hơn. Trong sau thẳm Tuấn thấy thiêu thiếu cái gì đó, thấy nhớ, muốn gọi tên ai đó, muốn đưa ai đó đi chơi. 2 ngày, 3 ngày rồi 1 tuần.

" nhớ em nơi xa vời, khuất xa nơi chân trời vẫn đây chỉ mình anh yêu và mong chờ em phút giây. Dù anh đã đi xa nơi phương nào, vẫn yêu trong niềm nhớ, dẫu biết chỉ là mơ mà em hoài mong tình em với anh.Vì anh vẫn luôn không thể ngừng nhớ vê em, ngừng nhớ về em…"

- Làm ơn ngừng hát giùm đi.

- Cái gì đấy. Người ta hát trúng tim đen rồi à?

- Đen gì mà đen, vớ vẩn

- Tối nay, anh có định đi sinh nhật lớp trưởng không đấy? – Hoàng vừa mởi tủ quần áo vừa quay sang hỏi Tuấn.

- Đi chứ!

- Thế thì nhanh đi. Hiền đệ không đợi đâu đấy

7h30 phút, tất cả mọi người tụ họp đông đủ ở nhà lớp trưởng Minh Anh. Trang cũng đến, cô bạn vẫn khuôn mặt xinh xinh, đôi mắt long lanh ấy, bàn tay mềm mại lướt trên từng phím đàn. Trang đàn bài chúc mừng sinh nhật tặng lớp trưởng trong tiếng vỗ tay của mọi người. Dường như Trang còn nổi bật hơn cả nhân vật chính. Tiếng nhạc vang lên rộn rang, rồi đổi qua tiếng nhạc du dương, Hiền Chi - hoa khôi của lớp người luôn ganh tỵ với Trang xuất hiện bên cạnh bạn trai là cậu thủ bóng rổ, cô nàng khiêu khích:

- Cậu nhảy được chứ Trang? – nói rồi Hiền Chi bước ra sân với ánh nên lung linh và tiếng nhạc dịu nhẹ, lần lượt, từng đôi, từng đôi hòa mình vào đám đông.

Bỗng Hiền Chi dừng nhảy:

- Sao cậu không nhẩy chứ?

- Ơ tớ…- Trang lung túng

- Cậu không biết nhẩy à? – Hiền Chi cười cợt

- Không phải. Là tớ không có bạn nhẩy – Trang nắm chặt tay

- Ai bảo thế? Nhẩy cùng tớ nào?

Hùng xuất hiện với nụ cười chưa bao giờ tươi hơn. Trang bất ngờ nhưng vẫn kịp đặt bàn tay lên tay của Tuấn, cười hãnh diện. Tan tiệc, Tuấn đưa Trang về,

- Trang này,

- ừ

- Hôm nay Trang xinh lắm đấy

- Hi. Thế à?

- Trang có thể nói lại cho tớ nghe một lần nữa không?

- Nói gì cơ?

- Là nói…nói nói – Tuấn gãi đầu gãi tai

- Hi. Thích tớ nhé! Gật đầu đi?

Tuấn cười ngây ngô, gật đầu lia lịa. Trong đêm tối có cái gì đó đáng sáng lên…

Cám ơn anh đã đánh mất em!

Posted by Rurutomi Vanduc on 08:43 0 nhận xét

• Cám ơn anh đã đánh mất em!
Anh thân yêu!

Một ngày nào đó em sẽ làm cô dâu khoác trên mình chiếc váy cưới trắng thật lộng lẫy và chú rể sẽ trao nhẫn vào tay em, nhưng người đó sẽ không phải là anh.

Anh sẽ nắm tay một cô gái khác, anh sẽ vuốt tóc một cô gái khác dịu dàng hơn với em ngày xưa, còn em vẫn lo lắng mỗi khi trời mưa nhưng sẽ đi đưa áo mưa cho một người đàn ông khác.

Đường phố đông người chẳng ai biết em đã từng cùng anh đi qua đó, nên em mặc sức đi lướt qua và c

ó thể chúng ta đi lướt qua nhau mà không biết.

Em sẽ xây một mái ấm sẽ nấu những bữa cơm thật ngon, một ngôi nhà ấm cúng với người em yêu hơn cả. Như anh nghĩ về vợ mình, về hạnh phúc bền lâu. Trong bức tranh tô màu cuộc sống của em sẽ chẳng có khuôn mặt anh.
Em từng nghĩ anh là người duy nhất. Nhưng em nhận ra cuộc đời đâu phải cổ tích. Cuộc đời như những bản tình ca dịu dàng, thiết tha, say mê như chưa hề cũ nhưng chẳng đoạn điệp khúc nào lặp lại. Như chính anh không phải điệp khúc của đời em.

Rồi sẽ có một một chàng trai yêu em nhất bước vào và đủ sức làm ấm cả con tim em, đủ sức thắp bừng lên ngọn lửa niềm tin trong em.

Và em sẽ nói lời cảm ơn anh vì đã đánh mất em để chàng trai khác nhận ra em là tình yêu. Để em được biết thế nào là ấm áp, là tình yêu cuộc đời mình và xiết chặt của vòng tay.

Sẽ có một người mở một bản nhạc nhẹ vào mỗi buổi sáng em thức dậy, sẽ trồng hoa hồng vào khu vườn nhỏ của em, loài hoa mà em yêu thích nhất.
Người sẽ mang tiếng cười cho căn phòng trống trải sẽ xoa dịu nỗi đau trong góc khuất của trái tim em một cách nhẹ nhàng, êm ái.
Người sẽ thắp lên những ngọn nến niềm tin và mãi che chở cho nó không bị tắt.
Người sẽ làm ấm góc khuất lạnh lẽo của em bằng sự ấm áp của trái tim. Người sẽ mở tung cánh cửa tình yêu của em để em đón nhận tình yêu và cho đi tình yêu của mình.

Anh sẽ nhẹ nhàng bước ra góc khuất trái tim em, và ra khỏi con tim em. Anh sẽ như cơn gió vô tình, vô tình đến làm mát cuộc đời em trong thoáng giây…
Cám ơn anh vì đã đánh mất em!

Hãy nhắc nhủ bản thân nào các mem

Posted by Rurutomi Vanduc on 08:41 0 nhận xét


------------------19 lời nói với bản thân mình -------------------------

1. Nếu nhắn tin cho người ta mà lâu không thấy người ta trả lời, đừng nhắn nữa.. không có sự chờ đợi thấp hèn đến thế..

2. Nếu không có ai bên cạnh, hãy thử một mình
nghe nhạc, đọc sách, chơi game, xem phim, viết blog, viết nhật ký.. Hãy tập quen dần với bản thân mình..

3. Nếu như cảm thấy đau đớn trong lòng, hãy tìm một
g
óc nhỏ hoặc trốn trong chăn khóc một trận long trời lở đất, chẳng cần ai đồng tình thương hại. Khóc xong rồi ngày mai lại vui vẻ tiếp tục cuộc sống..

4. Nếu có một ai đó làm chậm bước chân của mình, hãy nhẹ nhàng rẽ sang hướng khác. Người không biết quý trọng mình không đáng để mình tiếp tục cho đi tình bạn hoặc tình yêu vì cuối cùng người bị tổn thương nhiều nhất sẽ là mình mà sẽ không có ai xót xa cho mình.

5. Nếu mà có thể không hút thuốc thì đừng hút.. có thể không uống rượu thì đừng uống. Đây là những hành vi hủy diệt bản thân, nếu là vì ai đó mà làm vậy.. thì rõ ràng mình là đứa ngốc xít.. những người thật sự yêu mình sẽ không làm mình đau.

6. Lúc đau buồn nên tìm một người bạn mà mình tin tưởng để trút tâm sự, không nên chịu đựng một mình, làm tăng thêm nỗi buồn, nỗi cô đơn..

7. Lúc không vui buổi sáng có thể ngắm trời xanh mây trắng, buổi tối có thể ngắm trăng ngắm sao, đất trời bao la rồi sẽ có nơi thuộc về mình. Thà rằng đau một cách cao ngạo còn hơn yêu trong lén lút. Hãy nói với bản thân mình "You"re the best" và giữ vững niềm tin.

8. Đừng vì cô đơn mà chọn đại một người để yêu. Thật chẳng công bằng cho cả hai và cũng thiếu trách nhiệm. Hãy tìm một người bạn tri kỷ chứ không phải người yêu.

9. Nhớ kỹ ngày sinh của người mình yêu thương, đó là gia đình và cả chính mình. Sinh nhật mình không ai tặng quà cũng chẳng sao, mình vẫn có thể mua quà tặng ba mẹ. Nên nhớ, cha mẹ là người vất vả nhất khi mình sinh ra đời.

10. Lúc rảnh rỗi hãy nghe một đoạn nhạc hòa tấu nhẹ nhàng, đọc vài trang sách hay, ngủ một giấc trưa. Khi tâm trạng không vui cũng có thể ngủ một lát.

11. Bắt đầu từ bây giờ, phải thông minh một chút, đừng bao giờ hỏi người khác có nhớ mình không, có yêu mình không? Nếu người ta nhớ và yêu mình thì người ta khắc sẽ nói.. những lời này mà thốt ra từ miệng mình thì người ta sẽ trở nên kiêu ngạo và không quan tâm.

12. Không nên quá quan trọng hoá một số người hoặc một số việc, hãy để tất cả thuận theo tự nhiên. Thế giới này vốn không công bằng mà, quá quan trọng một việc gì đó sẽ đánh mất giá trị của bản thân.

13. Đừng vì bất cứ ai hay bất cứ việc gì mà ngược đãi bản thân như nhịn đói, khóc thương, tự kỷ, stress.. , đấy là những hành động chỉ có ngốc mới làm. Tất nhiên, đôi khi có ngốc nghếch một chút cũng chẳng sao, chẳng ai phải thông minh suốt cả đời..

14. dù trong bất kỳ tình huống nào cũng không nên nói xấu người khác. Nếu bắt buộc phải nói thì nói vài lời tốt đẹp. Dù sao thêm một người bạn, cho dù ko phải là thân thiết lắm vẫn hơn là thêm một kẻ địch vì vài lời nói thiếu thận trọng, thiếu suy nghĩ của mình.

15. Đôi khi có thể xem vài bộ phim bi HQ nhưng không nên đam mê, có thể ra đường mà tóc tai ủ rũ nhưng phải chú ý trường hợp, có thể chửi vài từ không hay ho nhưng chỉ khi với bạn bè thân thiết của mình. Phải nhớ là nói xong thì quên đi những điều ko vui.

16. Phải có một số bạn khác phái, chỉ đơn giản là bạn thôi nhưng lại là những quân sư tài ba cho mình khi cần thiết.

17. Hãy học cách thay đổi mình khi nỗi đau đến. Có những lời, nên chôn chặt trong lòng. Có những nỗi đau nên lẳng lặng quên đi. Khi đã trải qua, thấy mình trưởng thành hơn, tự mình hiểu là đủ. Có những thay đổi mình không cần phải nói ra, người ta sẽ nhìn thấy.

18. Hạn chế tranh cãi với người khác. Trong cơn giận người ta rất đáng sợ, sẽ vì mất điều khiển mà nói hoặc làm những điều đáng sợ không kém. Hãy nhẫn nhịn rồi suy nghĩ căn nguyên của vấn đề mà giải quyết trong êm đềm.

19. Cho dù phát sinh mâu thuẫn với bất cứ ai, cố gắng giải quyết trong vòng 24h, càng để lâu sự việc sẽ càng khó giải thích. Nếu trong phạm vi chấp nhận được hãy xin lỗi trước. Ngẫu nhiên làm người xấu trước cũng ko phải là việc quá tệ đâu
                                                                     hf♥

Đâu phải có tiền mới có tình yêu thương

Posted by Rurutomi Vanduc on 08:32 0 nhận xét


Đâu phải có tiền mới có tình yêu thương
Đôi lúc con cái có thể chê Ba Mẹ nghèo..
NHưng chó không bao giờ chê chủ nghèo

 ♥ ♥ ♥



Tình cảm bạn bè

Posted by Rurutomi Vanduc on 05:39 0 nhận xét


Trong ảnh là hai cậu bé tuổi còn rất nhỏ. Một bạn nhỏ lành lặn và một em không may bị bỏng toàn thân, cậu chỉ mặc mỗi quần cộc màu hồng, da nhăn nheo, cháy khô và nứt nẻ. Nhìn qua người cậu bé bị bỏng chắc hẳn sẽ không ít người cảm thấy xót xa. Cậu bé lành lặn cẩn thận cầm hộp nước sữa đưa tận miệng cho bạn uống với một thái độ ân cần. Nhưng điều ý nghĩa nhất và cũng gây xúc động nhất của bức ảnh chính là ánh mắt quan tâm, lo lắng của cậu bé dành cho người bạn bất hạnh như đang lo lắng cho người thân của mình vậy ...♥
Nguồn: Facebook

Mẹ có Nặng không con ?

Posted by Rurutomi Vanduc on 05:24 0 nhận xét

Mẹ: Nặng không con ?
Con: Nặng lắm mẹ à nhưng con đang hạnh phúc vì được mang cả thế gới trên lưng mình... ♥
"Con dù lớn vẫn là con của mẹ. 
Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con"


P/s. Tất cả những gì bạn chưa bao giờ làm, bây giờ trôi vụt qua trước mắt bạn như một tia sét.
Chẳng có gì có thể thay thế được mẹ. Dù có những khi mẹ chẳng phải là người bạn tốt nhất. Có khi mẹ bất đồng với bạn, nhưng mẹ vẫn là mẹ của bạn. Mẹ luôn ở bên cạnh, lắng nghe những nỗi buồn, những lo lắng của bạn. Bạn hãy tự hỏi mình xem, bạn đã dành đủ thời gian cho mẹ chưa? Và liệu BẠN CÓ YÊU MẸ KHÔNG?
Thời gian trôi qua rất nhanh, hãy trân trọng những giây phút bạn còn đang có bố mẹ ở bên để bày tỏ sự yêu thương của mình với các bậc sinh thành nhé!
Không bao giờ là muộn cả nếu như mình biết cố gắng ♥
Nguồn: Facebook